Một thời gian rất dài trước đây bản thân mình luôn áp lực bản thân phải đạt được 1 thành tựu gì đó mỗi ngày, hoặc ngày hôm đó phải có 1 cảm xúc đặt biệt. Do đó, nếu một ngày trôi qua mà mình thấy chưa đạt những điều trên, mình cho rằng đó là một ngày tệ hại vì đã phí phạm thời gian.
Rồi tới thời điểm bản thân đối mặt với những vấn đề vượt quá sức giải quyết, suy nghĩ trên đã khiến mình trượt dài trong chuỗi ngày áp lực nhất tuổi trẻ và càng ngày càng xa đích đến mình muốn. Lúc đó, mình đúng nghĩa chỉ còn sống ngày qua ngày và tinh thần của mình hầu như bị tê liệt, không thể nào tập trung được.
Đối diện với những stress tinh thần rất lớn như thế, mình đã tìm cách vượt qua và biết được: bản thân mình không cần mỗi ngày phải xuất chúng, mà những thành tựu mình muốn đạt được, mình cần sự kỷ luật trong thời gian dài. Khi đó, mỗi ngày trôi qua chỉ là một ngày bình thường, có thể rất chán, nhưng mình học được một điều mới, làm được một điều nhỏ trước đó không dám thử, thì lâu dần mình cũng có thể vượt qua được giới hạn trước đó của chính mình.
Có bạn bảo mình đó là yếu đuối và biện minh cho hoàn cảnh, nhưng mình không có nói là bản thân sẽ ở mãi tình trạng như thế. Mình chấp nhận rằng, có những lúc bản thân chậm chạp và chỉ muốn lui về vùng an toàn nhưng đó lại là thời gian để sức khỏe thần kinh của mình phục hồi sau những tổn thương (những tổn thương sinh lý do stress gây ra). Chúng ta thường có ít thông tin về sức khỏe tinh thần của mình, nhưng bản chất đó vẫn là những hoạt động sinh học diễn ra trong não và các bộ phận liên quan. Sau những tổn thương gây xáo trộn hoạt động sinh học bình thường, cơ thể cần thời gian để khôi phục lại trạng thái cân bằng trước đó.
Sau đó, mình có thể tiếp tục hành trình chinh phục những mục tiêu của bân thân, nhưng sẽ với một tư duy và phương pháp phù hợp hơn.
Hi, this is a comment.
To get started with moderating, editing, and deleting comments, please visit the Comments screen in the dashboard.
Commenter avatars come from Gravatar.